Thật ra Lý Hạo không ôm bất cứ hy vọng gì, chẳng qua do quá lâu không thu hoạch được gì, khiến hắn có chút không cam tâm.
"Yên tâm đi!"
Trần Na lập tức vui vẻ ra mặt, cuối cùng đã có cơ hội nhìn bí mật nhỏ của Lý Hạo.
Sợ Lý Hạo đổi ý, cô vội vàng trườn người tới, vội chộp lấy tập hồ sơ kiện trong tay của Lý Hạo, cấp tốc lật xem.
Một lát sau, Trần Na nhức đầu nói: "Lý Hạo, rốt cuộc cậu muốn tìm ra cái gì từ trong đống hồ sơ này? Tôi mới xem sơ qua, có quá nhiều thứ, việc vụn vặt gì cậu cũng ghi chép vào, đủ để làm tập hồi ký rồi đó, vậy cậu muốn thu được điều gì?"
Lý Hạo suy xét một lúc bèn mở miệng nói: "Điểm chung! Điểm chung giữa 6 người bọn họ!"
Trần Na rơi vào im lặng.
Cô cẩn thận lật xem, 6 người này tuổi tác khác, nghề nghiệp, thân phận cũng khác, nam nữ đều có, vòng tròn quan hệ cũng khác nhau.
Mà đều chết sớm, đã chết 10 năm rồi!
Người chết gần nhất, đã chết 1 năm.
6 người này, làm gì có điểm chung?
Thì ra trong suốt 1 năm qua, Lý Hạo đều đang xem cái này, thật đúng là... quá rảnh.
Nhưng nhìn qua tư liệu của người cuối cùng, Trương Viễn, học viên Cổ viện Ngân Thành, Trần Na mơ hồ nhận ra điều gì đó, mục đích chủ yếu của Lý Hạo là vì người này sao?
"Trương Viễn, chết vào ngày 22 tháng 7 năm 1729... hình như cách thời gian Lý Hạo nghỉ học không bao lâu, hay đúng hơn là nghỉ học ngay chính lúc đó?"
Trần Na cẩn thận xem một lúc, liên tưởng đến việc Lý Hạo nghỉ học, giống như đã biết điều gì đó.
Một học viên cổ viện, bỗng bỏ học từ bỏ tương lai tốt đẹp, bấy lâu nay không ai hiểu, hôm nay nhìn thấy phần hồ sơ này, Trần Na cảm thấy có lẽ có chút đầu mối.
Nghĩ vậy, Trần Na trước đó chỉ định xem hồ sơ cho vui, giờ cũng chăm chú hơn.
Lý Hạo nghi ngờ Trương Viễn bị giết sao?
6 người, chẳng lẽ đều bị giết hại?
Giết người hàng loạt?
...
Trần Na chăm chú xem hồ sơ, Lý Hạo đợi một lúc nhưng không có phản hồi nào, cũng không quá để ý, mà suy nghĩ kế tiếp bản thân nên làm như thế nào.
Hiện tại, bản án giao cho Tuần Kiểm Ti, Tuần Kiểm Ti hẳn sẽ đi điều tra, nhưng Lý Hạo cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Trừ phi Tuần Dạ Nhân nhanh chóng tham gia điều tra!
"Mấu chốt là… mục tiêu kế tiếp chẳng lẽ là ta, có lẽ ta sắp đụng độ Huyết Ảnh, mấy ngày trước mơ hồ nhìn thấy cái bóng màu đỏ, là Huyết Ảnh sao? Nó đang tìm mình? Hay là nó đã tìm được, nhưng chỉ vì thân phận của ta nên tạm thời không dám tấn công?"
Tuần Kiểm Ti, dù sao cũng là cơ quan chấp pháp, còn học viên tự thiêu, chưa chắc sẽ gây ra ầm ĩ, dù là học viên cổ viện cũng như vậy.
Nhưng nếu một vị tuần kiểm cấp ba chết, là người một nhà, Tuần Kiểm Ti nhất định sẽ truy tra cặn kẽ, điều này còn nghiêm trọng hơn học viên chết.
"Dựa theo thông tin mà tôi nắm được, mỗi khi Huyết Ảnh xuất hiện, hẳn có giới hạn thời gian, thời gian sẽ không quá lâu, thậm chí chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian nhất định."
"Giữa mấy người chết này thật ra cũng có chút điểm chung, chỉ là... hơi mơ hồ!"
Đã qua một năm, Lý Hạo không phải không thu hoạch được gì.
Tối thiểu hắn tra được bao gồm cả Trương Viễn, vào ngày mà 6 người đó chết, hình như thời tiết rất xấu.
Nào là mưa dông, sét hòn, mưa dầm...
Loại thời tiết này không mấy ai để ý, Lý Hạo thật sự không thể tìm được manh mối gì nên mới chú ý đến chuyện này.
Lý Hạo nhớ rất rõ cái ngày Trương Viễn chết, trong đêm hè đó, mưa không quá nặng hạt.
"Ngày mưa mới xuất hiện, hoặc là vào lúc thời tiết xấu mới ra gây án."
Lý Hạo không ngừng viết trên giấy, sau đó lại nhanh chóng xé nát trang giấy, mới để bút xuống rơi vào trầm tư.
Hắn đang nghĩ, Trần Na ở phía đối diện bỗng nhiên kinh hoàng kêu lên: "Tôi có phát hiện!"
Lý Hạo giật mình, vội vàng ngẩng đầu, phát hiện?
Phát hiện cái gì?
Làm sao có thể!
Hắn không ôm hi vọng, Trần Na mới xem một lúc đã phát hiện ra, Lý Hạo cảm thấy bà chị này là đang lừa mình.
Lý Hạo nhíu mày, nhưng nhanh chóng giương mày, mỉm cười hỏi: "Chị Na, phát hiện ra gì rồi?"
Trần Na mơ hồ thấy được dáng vẻ cau mày trước đó của Lý Hạo, có chút xấu hổ, lúc này mới nhớ lại Lý Hạo rất quan tâm việc này, đây không phải lúc đùa giỡn, hơi lúng túng nói: "Cái kia... thật ra tôi chưa xem xong, tư liệu quá nhiều."
Lý Hạo không hề bất ngờ, đã sớm đoán được.
Không có thất vọng gì, bởi vì vốn không mang theo hi vọng.
Nhưng ngay sau đó, Trần Na mở miệng nói: "Tôi chưa xem xong, nhưng... hình như thật có chút liên quan, chẳng qua tôi không dám chắc."
Nói xong, cô giơ lên trang giấy bên người: "Tôi có thói quen viết chữ vẽ tranh, vừa mới xem hồ sơ, tôi đã viết tên của bọn họ lên giấy."
Lý Hạo nhìn qua, gật đầu.
6 nạn nhân!
Họ tên của mấy người này, Lý Hạo đọc ngược đọc xuôi nhiều lần, nhưng có thể phát hiện được gì chứ?
Không cùng tên, không cùng họ, có 2 chữ, có 3 chữ, không hề liên quan.
Mà Trần Na thấy Lý Hạo chú ý, vội nói: "Chu Khánh, Hồng Kiều, Vương Hạo Minh, Lưu Vân Sinh, Triệu Thế Hào, Trương Viễn, là họ tên của 6 người này?"
Lý Hạo gật đầu.
Trần Na lại nhìn những cái tên vừa ghi trên giấy, bỗng có chút không dám chắc, cô sợ mình nói ra, Lý Hạo sẽ nghi mình lừa hắn, thế càng không tốt.
Có chút xấu hổ, Trần Na ho nhẹ một tiếng nói: "Được rồi, coi như tôi chưa nói gì, để tôi nhìn kỹ lại đã, hình như không đúng lắm, còn thiếu 2 người."
"Cái gì?"
Lý Hạo sửng sốt: "Cái gì còn thiếu 2 người?"
Trần Na càng thêm xấu hổ: "Nếu có thêm một người họ Trịnh, một người họ Lý, vậy mới đúng, nhưng giờ không có... khụ khụ, chuyện tôi vừa nói, cậu đừng coi là thật."
Cô không muốn nói nữa, thật ngại quá!
Lý Hạo lại chấn động trong lòng.
Tại sao phải có thêm 2 người nữa mới đúng?
Họ Lý... hắn họ Lý!
Còn thiếu một người họ Trịnh, thiếu một... Lý Hạo chỉ có thể tra được những vụ án từ 10 năm trước, bởi vì những nghi án vượt quá mười năm, đều sẽ tiêu hủy hồ sơ. Vì có quá nhiều chút vụ án xảy ra do tai nạn, Phòng cơ yếu không thể chứa hết.
Giờ phút này, Lý Hạo kinh ngạc, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, cười cười nói: "Chị Na, có cái gì thì cứ nói cái đó, cứ nói đi, coi như tán gẫu, sao lại phải thêm 2 họ nữa mới đúng?"
Trần Na nhìn Lý Hạo, tò mò hỏi: "Cậu không phải người Ngân Thành?"
"Đúng vậy."
"Hèn gì..."
Trần Na nói, nghĩ tới điều gì đó, gật đầu nói: "Hiểu rồi, có nhà của cậu không... không có ông bà cô bác?"
"Ông bà nội của em đã qua đời sớm."
Lý Hạo càng thêm tò mò, vì sao lại có liên quan đến ông bà?
Trần Na thấy hắn có hứng thú, không xấu hổ nữa, mở miệng nói: "Nếu trong nhà có ông bà, người cao tuổi thích kể chuyện bằng giọng địa phương, lúc tôi còn bé, bà ngoại rất thích nói những thứ này."
Trần Na nghĩ nghĩ, mới nói: "Trước kia bà nội sống cùng tôi, bà rất thích hát những thổ khúc lưu truyền ở Ngân Thành. Tôi nhớ, có một thổ khúc hát như thế này..."
Trần Na học theo dáng vẻ trước kia của bà nội, hắng giọng một cái, khẽ hát: "Kiếm của Lý gia, đao của Trương gia, quyền của Triệu gia, cước của Lưu gia... cản trở của thiếu gia Trịnh gia!"
Hát xong một đoạn ngắn, ngay cả Trần Na cũng thấy ngượng, xấu hổ cười nói: "Hát bằng giọng địa phương khá khó nghe, thật ra trước kia bà nội tôi dùng giọng địa phương Ngân Thành hát rất hay. Đương nhiên, chính là một vài hí khúc xuất xứ địa phương, ai chưa từng nghe sẽ thấy rất dở."
Mà giờ khắc này, ánh mắt của Lý Hạo lại điên cuồng lấp lóe.
Hí khúc địa phương!
Kiếm của Lý gia, đao của Trương gia...
Trong hí khúc địa phương này, có 8 họ!
Lý, Trương, Triệu, Lưu, Vương, Hồng, Chu, Trịnh!
Hắn đoạt lấy trang giấy trong tay của Trần Na, không hề khách sáo, ngay lập tức nhìn vào cái tên đầu tiên, Chu Khánh.
Đây là người đã chết 10 năm trước!
Cũng là nạn nhân tự thiêu đầu tiên mà Lý Hạo tra được.
Tiếp theo là nhân viên bán hàng Hồng Kiều, sau đó là Vương Hạo Minh...
Nếu… nếu người thứ nhất chết không phải Chu Khánh, mà là một người họ Trịnh, vậy Chu Khánh chính là người thứ hai, Hồng Kiều thứ ba, Vương Hồng Minh thứ tư...
Trong hí khúc bản địa Ngân Thành, 8 họ lớn đảo lại, hoàn toàn phù hợp thứ tự thời gian tử vong.
Người chết cuối cùng Trương Viễn, ứng với đao của Trương gia.
Tức là... còn một người nữa!
Còn một người nữa sẽ chết, đối phương họ Lý, người đầu tiên trong hí khúc, kiếm của Lý gia!
Lý Hạo đổi sắc.
Hắn vội vàng nhìn về phía Trần Na, không kìm được chấn động và kích động, giọng nói cũng có chút khàn khàn: "Hí khúc này... từ lúc nào thì bắt đầu lưu truyền, ai truyền..."
Trần Na bị ánh mắt của hắn doạ sợ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Đừng nóng vội, Lý Hạo, không ít người cao tuổi từng nghe hí khúc này, người trẻ tuổi ít nghe, cho nên cậu không biết. Nếu cậu thấy hứng thú, chúng ta có thể từ từ tra, cậu đừng vội!"
Lý Hạo hít sâu một hơi, áp chế kích động trong lòng.
Không thể gấp!
Hắn không ngờ vừa mới đưa cho Trần Na xem, đối phương đã tìm ra manh mối quan trọng như vậy, Lý Hạo chưa từng nghe qua hí khúc này, cũng không biết ai hát, chắc đã rất nhiều năm không được lưu hành.
Bởi vì theo tiếng phổ thông không phổ biến mấy, nên đa phần những thổ khúc ở vùng nông thôn, đều sẽ xuống mồ,theo người đời trước dần dần thất truyền.
Bậc ông cha của Lý Hạo đều mất sớm, Lý Hạo chưa từng gặp qua, đương nhiên cũng sẽ không có ai hát cho hắn nghe.
"Bình tĩnh!"
Lý Hạo thầm hô một câu, gấp cái gì, có manh mối rồi, đây mới là mấu chốt, không vội.
Giờ quan trọng nhất là tôi phải xác định người thứ nhất chết, có phải họ Trịnh hay không.
Hồ sơ vụ án từ 10 năm trước lưu trong Phòng cơ yếu đã bị tiêu hủy, nhưng cũng không hẳn không thể tra, vả lại mình không cần xem bản đầy đủ, hắn chỉ cần tra trong vòng từ 15-10 năm trước, có người nào họ Trịnh chết hay không là được.
Giờ khắc này Lý Hạo vừa kích động, lại hoảng hốt sợ hãi.
Nếu thật sự có người họ Trịnh, vậy kế tiếp... chắc chắn là mình!
Tiểu Viễn nhất định nhìn thấy, nghe thấy gì đó, cho nên mới bảo mình trốn.
"Kiếm của Lý gia..."
"Kiếm của Lý gia!"
Lý Hạo thầm nghĩ, đột nhiên con mắt trợn ngược, Lý gia... có kiếm!